BÀI THƠ CHỮ HÁN TẢ NỔI LÒNG MÌNH (A POEM THAT SPEAKS OF MY AGONY)

三十功名求不得

始欲苦學成史家

天命無情非助順

人志無恆心動搖

冰淚難阻落如雪

今年回顧心仍疼

志願高昂未成全

路遠難知何方走

敢問時光能停留

等此夢魂彷徨歸

 

Tuổi ba mươi công danh chưa thành

Thưở đầu muốn khổ học thành sử gia

Thiên mệnh vô tình không giúp thuận

Chí người không bền, tâm xao động

Lệ băng khó cầm rơi như tuyết

Năm nay ngoảnh lại tâm vẫn nhối

Chí nguyện cao xa chẳng được thành

Đường xa khó biết đi về đâu

Dám hỏi thời gian hãy dừng trôi

Chờ mộng hồn này bàng hoàng quay gót.

 

Thirty years of age, I have not achieved fame and success

At first, I wish to relentlessly become a historian

Fate has not been kind to assist my aspiration

My will is weak, my heart is wavering

Frozen tears unrestrainedly fall like snow

This year when I reflect upon myself, my heart is still in pain

I am still attached to great ambitions, yet well they have not been realized

On long routes, it is hard to know where should I go

I dare to ask, would time stop flying

And wait for this dreamy spirit lonely returns.

Buồn đời ngồi viết một bài thơ chữ Hán. Gần đây đọc khá nhiều thơ Trung Hoa của Lý Bạch và Đỗ Phủ, tốt cho việc đào sâu khả năng tiếng Trung.

Feeling sad, I composed this Chinese poem. Recently, I have read quite many poems of ancient China, composed by Li Bai and Du Fu. This is good for improving my Chinese.

Viết xong thơ này đưa anh Trần Quang Đức (người viết Ngàn năm áo mũ) đọc, anh than hỡi ôi em hãy dừng viết, trước học thi luật, sau đọc thật nhiều để chất thơ thấm vào và cảm được, rồi mới bắt đầu động bút. Bài này quả thật chả theo vầng điệu gì cả, lại không theo luật. Trộm nghĩ mới viết thơ mà phải vật lộn với niêm luật chắc rất khó khăn vất vả. 

After composing this poem, I sent it to Trang Quang Duc (the author of "Thousand years of our customs"). He complained that I should halt my writing. I should first learn the rules governing poem writing, then read as many poems as I can to let the poetic substance penetrate me, then let it form an instinctual feeling for forms and contents. Only after that should I start to write poems. This poem indeed doesn't follow any kind of rules or rhyme schemes. I secretly think that when you first write poems, if you force yourself to write them according to some rules, it would prove to be very challenging and daunting.

Dù sao, mình cũng thích bài thơ này vì nó tả được nỗi niềm của mình.

Whatever it may, I still like this poem as it reflects truthfully my innermost agony.

Có mấy chữ sau, không hề nhớ là đọc ở đâu, vậy mà dùng vẫn trùng hợp với cách dùng chữ của người xưa:

There are some words and phrases that, even though I am not conscious of where I have read them, are employed in exactly the same way the ancients used them:

三十功名: tam thập công danh (30 tuổi công danh): Lúc viết cụm này sợ không rõ nghĩa, để vậy người khác có thể hiểu nhầm thành 30 loại công danh. Nhưng nghĩ kệ. Sau đọc Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi thấy có đoạn:

三十功名: At thirty, I have reached fame and success. When I wrote this phrase, I was afraid that readers might misread it to mean thirty kinds of fames and successes. But whatever. After reading Man Giang Hong of Yue Fei, there is a similar phrase

三十功名塵與土: Thập tam công danh trần dữ thổ: Ba mươi tuổi công danh buội trần với đất (Trên thivien,net dịch là "Ba mươi tuổi cát bụi công danh". Vậy là trùng nhau chữ 三十功名. Người Đông Á vẫn có ý niệm này vì Khổng Tử trong sách Luận Ngữ có đoạn ghi rằng: "子曰:吾十五而志於学,三十而立..." (Khổng Tử nói: Ta mười lăm tuổi chí hướng học hành, ba mươi thành đạt,...) Cho nên có thành ngữ tiếng Trung 三十而立 (Thập tam nhi lập). Quả là trung hợp.

三十功名塵與土: Thirty years of fame and glory, dust and earth. Thus, I have coincidentally use the above phrase. East Asians still hold this notion of success as it is reflected in Confucius's Confucius Analect. He said: "At fifteen, I have strong will to study, at thirty I have established myself,..." As such, there is a chengyu in Chinese, 三十而立. It is such a coincidence.

夢魂: Mộng hồn: Chỗ này chắc do đọc thơ nhiều thấm vào tiềm thức nên lúc viết viết ra mà không ý thức được mình thấy ở đâu cả.

夢魂:Dream and spirit. here, I probably have let poetic notions penetrate my subconciousness. Therefore, I don't consciously know where did I see this term.

Lý Bạch có bài Trường Tương Tư phần 1 có câu: 夢魂不到關山難 (Mộng hồn bất đáo quan san nản) (Mộng hồn không đến quan sơn kia khó). Trước khi viết bài thơ trên, mình cũng đọc vài bài thơ của Lý Bạch, chắc do vậy mà ý thơ của thi thánh thấm vào mình, lúc viết viết ra theo thi thánh mà không ý thức được.

Li Bai has a poem called "Everlasting longing", he wrote 夢魂不到關山難 (The dream and spirit could not reach the difficult mountain path). Before I wrote this poem, I also read a couple of Li Bai. Probably as such, his poetic ideas find its way to my mind. I wrote this poem using his own convention without consciously realize it.








Comments

Popular Posts